top of page

#1 MÀU

  • Writer: Jane
    Jane
  • Apr 26, 2021
  • 3 min read

Updated: Nov 19, 2021

Mình đã tự hứa nếu vượt qua hôm đó, mình sẽ viết bài. Đó là lần chuẩn bị phỏng vấn căng thẳng nhất trước giờ, vì những gì diễn ra trong đầu mình chứ không là bất cứ yếu tố bên ngoài nào khác.


Hồi lâuuu, có đồng nghiệp nói với mình rằng mỗi giáo viên là một tone màu khác nhau, và khi đi dạy đủ nhiều, mình sẽ có một màu sắc riêng. Dạo gần đây mình nghĩ nhiều về vấn đề này hơn, đồng thời tự hỏi bây giờ màu thực sự của mình là gì và liệu mình có thích nó.

Mỗi người là một màu sắc riêng

Có lần nói chuyện với nhỏ bạn, hai đứa mình cùng đưa ra kết luận rằng rất nhiều những ai đi dạy đều vào nghề bằng một màu "thảo mai". Mình gọi đó là "beginner's mode" vì nó dễ chơi và ít rủi ro nhất cho người mới. Khi chưa thật sự biết liệu cá tính của mình có được đón nhận bởi số đông, rất dễ hiểu rằng mình sẽ chọn một màu phổ biến. Cứ như đi vào một quán cà phê lạ, người ta sẽ hay hỏi thức uống nào hay được order, hoặc chọn đại mấy món không thể dở nổi, như matcha hay cà phê sữa đá vậy.


Thật ra, bản chất "thảo mai" đến từ một mục đích tốt, đó là mong muốn trao và nhận sự giúp đỡ nhiệt tình, cảm giác thân thiện và năng lượng tích cực từ 2 bên. Rõ ràng đó là điều người học thích, và ở cương vị người giáo viên, là ấn tượng tốt mình muốn có với các bạn. Vấn đề ở chỗ, như bất kì một cộng đồng hay xã hội thu nhỏ nào, con người không đồng sắc. Nếu thật sự mình là một cá tính khác, nhưng tự bắt bản thân về chung một màu, thì khi đó "thảo mai" mới chuyển dần qua hướng tiêu cực. Nó dẫn đến mâu thuẫn nội tâm nếu diễn vừa, và giả lả, thiếu chân thành nếu diễn tốt.

...như bất kì một cộng đồng hay xã hội thu nhỏ nào, con người không đồng sắc

Trước lần phỏng vấn gần nhất, mình đã trao đổi với một người bạn rằng mình mới vừa tập sống hòa bình với những gì mình cảm thấy đây thôi, bây giờ lại phải bước vào môi trường làm việc. Trò chơi được khởi động lại, mình chẳng biết phải chọn nhân vật nào.


Mình hoàn toàn có thể trở về với "beginner's mode", với nâu đá và trà, và nhận được những phản ứng an toàn, hoàn toàn đoán trước được. Nhưng mình quá ngán việc tỏ ra mình là một con người khác rồi, không muốn quay lại đó nữa. Có thể trong một thời gian, màu hồng là cách mình nhìn thế giới, nhưng bây giờ mình là một màu trắng, là một màu xám, là một màu đen. Việc gồng người kéo tất cả về sắc hồng chỉ làm mình thêm mệt mỏi. Ngược lại, màu sắc bình thường của mình lại là lựa chọn quá mạo hiểm. Nó có thể không đáp ứng được tính chất công việc phải nói trước đám đông. Biết đâu mình sẽ không phù hợp với nghề nữa.

Trò chơi được khởi động lại, phải chọn nhân vật nào?

Lúc đó, cô bạn mình đã nhắc nhẹ rằng:

"Những giáo viên mà tụi mình còn nhớ, họ không phải là những người thảo mai."

Ừa đúng. Tụi mình đâu có nhớ những người "thảo mai". Tụi mình chỉ nhớ những người tạo ra sự khác biệt. Những người độc đáo và sống thật với chính tiêu chuẩn của mình. Chỉ cần họ yêu thương mình bằng cả tấm lòng, thì không phân biệt cá tính, con người có thể cảm nhận được sự chân thành đó.


Tóm lại, những gì mình đúc kết được qua câu chuyện này là:

Thật ra, là màu phổ biến hay không không quan trọng bằng việc liệu đó có phải là màu của mình.

Và thật ra, màu của mình là màu gì cũng được, chỉ cần nó là một màu đẹp.

Chuyện này không chỉ dành riêng cho việc đi dạy.

Chỉ vì một màu khác được nhiều người yêu thích hơn không có nghĩa là màu của mình xấu đi.

Nó chỉ không đại trà. Vậy thôi, chill.



JANE VIẾT.


"Reader, you must know that an interesting fate (sometimes involving rats, sometimes not) awaits almost everyone, mouse or man, who does not conform." - Kate DiCamillo, The Tale of Despereaux

Comments


Post: Blog2_Post
120891859_2738739356340885_2303321839995675393_n.jpg

About me

Hey, mình là Diệu Hoàng (alias Jane). Blog này là nơi mình ghi lại chuyện học, chuyện đi dạy tiếng Anh, quá trình trưởng thành và 1 số sở thích khác như đọc sách và thưởng nghệ. Cảm ơn bạn đã ghé thăm! Mong những gì mình viết chạm được tới ai đó cần.

Đọc thêm >>

Thăm JANE HỌC >>

FOLLOW MY WORK

MUSIC

ARCHIVE

ONLYLee Hi
bottom of page