đối thoại
- Jane
- May 2, 2021
- 1 min read
Updated: Nov 19, 2021
Một căn phòng rộng cỡ 9m² chứa toàn đồ và đồ. Một bên tường treo đầy quần áo. Mỗi bộ đồ là một gương mặt cần thì người ta đeo vào. Trời mưa trong phòng. Ngoài kia thì không. Vì vậy lúc nào phòng cũng có mùi hơi đất bốc lên và tiếng nước rỉ rả. Quạt bật nấc 1 trong khi máy lạnh vẫn chạy. Thời tiết trong này hơi bất thường.

Có một người lớn nằm ngước lên trần nhà và một đứa nhỏ co rúm người trong góc. Con bé mặc cái áo đầm hồng, cột nơ. Vai nó run bần bật và tay không ngừng dụi mặt. Nó không cất tiếng, chỉ ngồi đó thôi.
Người lớn ghé mắt nhìn sang rồi đưa tay ngoắc:
- Lại đây.
Con nhỏ từ trong kẹt xích gần lại giữa phòng. Nó ngồi xuống, khoanh chân, hai tay ghì cái váy. Đầu nó cúi thấp, vai vẫn run và tay vẫn ôm mặt.
- Hôm nay sao lại đến?
Nhỏ con nít không nói. Nhưng người lớn hiểu hết. Cô trầm ngâm một hồi rồi cầm tay đứa nhỏ.
- Tui cũng vậy.
-
- Lỡ rồi.
-
- Nếu được vậy thì cũng nên vui.
-
- Không hiểu đâu. Sao mà nói.
- Rồi hôm nay tính ở tới mấy giờ?
- Nghe nhạc hông?
- Không sao, có tui ở đây. Đứa nào ăn hiếp bà, tui xử đẹp hết.
Bà nữa. Bà mà tự ăn hiếp mình, tui cũng không tha thứ đâu.
JANE VIẾT.
Comments